۩۞–»Diễn đàn 08K1 «–۞۩

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
۩۞–»Diễn đàn 08K1 «–۞۩

Latest topics

» Cách log 2 Acc Shaiya, Gunny, webgame, programs ... một lúc - Sử Dụng Sandbox, zBinz, Auto bow, auto click shaiya
by Pony Fri Nov 14, 2014 9:32 am

» [Share] Code Tuyết rơi cho Website, Forum cực cool!
by phathiendenhat Mon Nov 04, 2013 11:08 am

» Nghe nhạc mọi định dạng trên máy cấu hình yếu - Media Player Classic
by downloadfree Fri Jun 21, 2013 2:10 pm

» Tạo form cập nhật dữ liệu trong foxpro 9
by Pony Mon Feb 25, 2013 3:12 pm

» Một số đề thi Kế toán Tài Chính 3
by cobexabong Wed Jan 23, 2013 4:19 pm

» Công thức Thị trường chứng khoán
by tuanctd Thu Jan 10, 2013 11:04 am

» Tạo đĩa cứu hộ máy tính cực nhanh - DLC Boot 2013 v1.0 (Boot đa năng với Mini Windows XP & Mini Windows 7)
by Pony Mon Dec 17, 2012 7:34 pm

» Bình chọn Clip SV2012 - thứ 5 quay thưởng lấy quà nào!!!
by hoanglongspkt Wed Nov 28, 2012 1:01 pm

» Đề thi tốt nghiệp Kế toán tài chính có giải
by cherrybj Wed Oct 24, 2012 3:32 pm

» [PTS] Nắng hạ nè! ^^
by Pony Sun Oct 07, 2012 10:35 am

» Ai cần tham khảo bài làm FOXPRO thì vào đây !
by winky1306 Mon Oct 01, 2012 3:15 pm

» Tặng mặt nạ dưỡng chất khi mua ví cầm tay tại Eropi
by eropi1308 Sat Sep 22, 2012 11:33 am

» Điểm nhấn cho phong cách thời trang của bạn- Mua lắc tay nhận quà tặng hấp dẫn
by eropi1308 Sat Sep 22, 2012 11:29 am

» got mat tham my
by kenhsieuthi.com Wed Aug 29, 2012 11:39 pm

» Trung Quốc lộ “nanh vuốt” trong tranh chấp Biển Đông
by Pony Sun Aug 12, 2012 12:12 am

» Hãy Cho Anh Cơ Hội [Tặng Kua Ha Long]
by panettin Mon Jul 30, 2012 3:04 am

» [Clip] Lời anh muốn nói - Design by Pony - For My Love
by Pony Tue Jul 10, 2012 8:50 pm

» Kua Ha Long
by panettin Sat Jun 30, 2012 11:23 pm

» [Đề thi] Kế toán tài chính 1, 2, 3
by Pony Fri Jun 15, 2012 11:33 am

» Foxit Reader 2.3 đọc file pdf không cần cài. Chỉ bằng cú click chuột
by Pony Fri Jun 15, 2012 11:27 am


    [Truyện]Nơi không có anh ở đó

    Pony
    Pony
    V.I.P
    V.I.P


    Tên : Nguyễn Tuấn Vũ
    Tâm Trạng : Đang Yêu
    Đến từ : Góc Khuất của tâm hồn !
    Nghề nghiệp : Kết Nối ...
    Posts : 2622
    Points : 9260
    Thanked : 4205
    Châm NgônThà một phút cười rồi bị đánh.
    Còn hơn ngồi rầu rĩ cả trăm năm.
    Giới tính : Nam

    [Truyện]Nơi không có anh ở đó Empty [Truyện]Nơi không có anh ở đó

    Bài gửi by Pony Tue Feb 22, 2011 8:34 pm

    - Anh xin lỗi!
    - Xin lỗi? Xin lỗi là hết ư?
    - Anh biết, anh sai. Anh xin lỗi. Em có thể trách, có thể đánh, có thể làm gì anh cũng được. Anh biết có lỗi.
    - Xin lỗi rồi sao?
    - Anh xin lỗi.
    - Rồi sao nữa? Rồi chúng ta chia tay. Như thế à? Phải không?
    - Anh không xứng đáng với em.
    - Là anh muốn chia tay?
    - Anh thực sự không xứng đáng với em.


    Trên cuộc đời này, tôi chỉ mong được nói câu: “Em không xứng đáng với anh!”

    Chứ không bao giờ muốn đóng vai người tốt, để người khác phải nói với mình rằng: “Anh chẳng xứng đáng với em.” Câu nói đó xem như một lời thỏa hiệp đau lòng lắm. Nó là tóm tắt chung của một lô lốc những phân trần, đại loại như: Ừ thì em tốt lắm. Nhưng mà em tốt lắm thì đã sao nào? Chúng ta không hợp nhau. Với lại anh đâu cần em tốt thế. À đấy là tại em tự tốt đó chứ bộ. Tốt quá làm gì để ta chẳng xứng với nhau. Ừm thì nói chung là, anh đã có người khác rồi, hợp hơn là anh với em. Thành thử ra thì ta chia tay nhé. Ôi trời, anh xấu lắm, anh xin em đấy, buông tha anh ra… v.v và v.v….

    Em có thể hy sinh em vì anh.
    Nhưng anh không được quyền. Không có quyền. Hy sinh em vì cô ta - người khác.

    ……………………….

    Tháng hai, mùa tình nhân. Cái tháng ngắn ngủi chỉ có hai mươi mấy ngày, mà sao phiền nhiễu đến vậy? Những cặp hạnh phúc nô nức hít hà hơi tình yêu và truyền cho nhau những phút thăng hoa trong mối quan hệ tốt đẹp của họ. Những người cô đơn thở dài trong tiếng tình yêu líu lo của những cặp đôi còn đang hạnh phúc đó. Còn những trái tim tan nát thì vô tình bị gió tạt bão vồ, trở nên co quắp trong hơi thở cuối mùa uể oải…

    Tôi không còn liên lạc với anh ta đã được vài tuần sau vô vàn việc – sau đó nữa... Tôi nhắm mắt cho qua. Tự hào với cái viễn cảnh thực tế tươi mới mà mình đang có. Dò xét danh sách những đối tượng tiềm năng trong hằng hà sa số những kẻ đang bám đuổi mình dữ dội. Ôi, mình đâu có “ế”. Những sự lựa chọn vẫn ở đó, mình có thể mở lòng ra…

    Nhưng thực tại thì khó hơn những viễn cảnh. Bạn biết không, vấn đề không phải rằng chúng ta không có nhiều sự chọn lựa cho một mối quan hệ mới. Mà vấn đề nan giải hơn việc “bắt đầu” đó là, chúng ta không biết “bắt đầu từ đâu?” khi tổn thương đã nhuốm màu trong ký ức.

    Khi tôi “bắt đầu” với người đàn ông gần đây nhất của mình, tôi đã trải qua gần một năm… thực sự vật vã để xóa nhòa mối quan hệ trước đó. Đối với kẻ đến sau này, tôi đã cầu xin anh ta rằng… đừng quá cố để tôi yêu nếu còn có ý định rời xa tôi trong một … buổi chiều… bỗng dưng nào đó. Trái tim tôi quá nhỏ để chịu đựng những mất mát lớn. Hay nói đúng hơn, nó đã quá yếu sau khi bị quá nhiều… mất mát lớn thủ tiêu.

    Anh ta đã thề, anh ta đã hứa, anh ta đã hứa, anh ta đã thề.

    Song, lời hứa của đàn ông giống như chiếc lá rơi trên một dòng sông. Dù nước sông chảy xuôi hay chảy ngược, thì cũng chẳng thể ngừng được việc cuốn chiếc lá xoay vòng rồi biến mất…

    Và lời hứa của anh ta cũng vậy, chỉ đậu trên đầu môi phập phồng rồi cuốn bay đâu mất.

    Anh ta đã không thể ở bên tôi. Hay đúng hơn là anh ta không muốn thế? Mà thôi, tự lừa dối bản thân để làm gì? Bởi sự thật là ngay từ đầu, anh ta đã chẳng coi tôi ra gì, chỉ như một thứ trò chơi cho gia tăng phần thú vị của đời sống tẻ nhạt.

    Anh ta vốn dĩ đã có bạn gái trước đó. Vậy mà anh ta cứ nói có mình tôi? Ôi mình bị lừa rồi? Phản ứng của tôi, còn ngây thơ hơn thế: Trời ơi, có hiểu lầm ư?

    Nhưng thực - hư không rõ. Và tôi trở nên dở hơi trong một trò chơi thế này:

    Cô bạn gái của anh ta tỏ ra khoái chí với trò chơi giành giật. Anh ta giống như sợi dây còn tôi và ả ở hai đầu vậy. Chúng tôi kéo qua kéo lại, bởi ai cũng nghĩ, sợi dây này vốn dĩ thuộc về mình. Anh ta đóng vai sợi dây tốt hơn tất thảy. Sợi dây thần kỳ điều chỉnh hai đầu kéo. Anh ta hoàn thành rất tốt vai trò của một kẻ dày xéo tôi.

    - Hãy để anh có thời gian

    Anh ta nói vậy.

    - Nếu chị yêu anh ấy, em sẽ buông tay.

    Cô ta nói thế.

    Hai câu nói này tổng hợp lại thành hành động của họ: Sống chung và yêu thương nhau ngày một da diết, thiết tha hơn.

    Giống như một màn kịch. Họ đóng tốt vai diễn của mình. Còn vai phụ như tôi, diễn tốt đôi khi chẳng ai để ý. Tôi đóng vai người kể chuyện, dẫn dắt về một mối tình, có mình trong đó, nhưng chỉ lấp ló, đứng ngoài. Nồi nào vung nấy.

    Cái tôi thắc mắc không phải chàng trai này, càng không phải là cô gái đó, mà là cả hai người bọn họ, sống trong lừa dối mà vẫn thanh thản tươi cười. Như thể, đã tu thành chánh quả.

    Và cuối cùng, tôi đã buông sợi dây ra. Sợi dây thuộc về người đàn bà còn lại. Sợi dây và người phụ nữ đó cuốn lấy nhau một cách công khai và công khai hơn nữa. Tự nhiên, tôi cảm thấy, vì sao mình chơi trò chơi này vậy? Làm thứ gia vị cho tình yêu của người khác thêm ngọt ngào? Tôi là đường cát hay mật ong mà ngọt người, đắng mình đến thế?

    Sau khi gây ra vô vàn nỗi đau, ai là kẻ thiệt thòi? Lấy người phụ nữ này, để "mua vui" cho người phụ nữ khác, đàn ông mà làm vậy, có đáng để nhớ nhung về? Dùng người phụ nữ này thế thay người phụ nữ nọ, đàn ông làm việc đó, có đáng để có mặt trên đời?

    Ừ mà thôi. Không quan trọng nữa.

    Tôi không còn yêu ai nữa.

    Bản thân mình cũng cảm thấy khó yêu chính mình.

    Tình yêu sau vài lần bứt rứt. Thì giờ đứt hẳn rồi ư?

    Thực sự không còn cảm giác.

    Gì nhiều.

    Nữa.

    À không.

    Không còn.

    Cảm giác.

    Gì.

    Nữa.

    … Vậy mới đúng!...

    …………………………

    Tháng hai, tôi ngất xỉu trong thang máy vì làm việc quá sức, suy kiệt với những suy nghĩ đeo bám mình mỗi ngày. Mệt mỏi vì trò kéo co dù đã buông dây nhưng khó tày yên ổn được. Ngày nào cũng đối mặt với sự khoe khoang hạnh phúc lỗ liễu của cặp tình nhân nhiều chuyện đó… dù đã tránh xa vạn dặm cái tình yêu hôi tanh ấy…

    Dù sao, cũng là đàn bà, thói ghen tị là điều khó tránh khỏi. Nghe nói mãi về hạnh phúc của những kẻ đã làm mình đau, đâu phải là điều mà mình mong muốn…. Tôi lao vào công việc, với đống giấy tờ lộn xộn… Và hậu quả, là sức khỏe trở nên tụt dốc không phanh… Tụt nhanh hơn tôi nghĩ… Chỉ để bù đắp cho việc “cần phải quên đi”. Khi tôi “quên” được, cũng là lúc, tôi… gần như đánh cược cả mạng sống của mình.

    Lao đầu vào một tình yêu vô bổ, để ngã bổ xuống hố rồi mất công tốn sức, thoi thóp thò đầu lên.

    …………………………

    Tôi nằm viện 4 ngày. Hôn mê 2 ngày trong số 4 ngày đó. Trong 2 ngày hôn mê đó. Có một bàn tay đã nắm lấy tay tôi. Tôi không biết bàn tay đó là ai. Bàn tay của ai mà ấm áp ngọt ngào đến vậy. Bàn tay là thật hay chỉ là ảo giác của tôi mà thôi? Đến bây giờ tôi vẫn không rõ nữa.

    Bác sĩ nói có nhiều người đến thăm tôi trong hai ngày đó. Nhưng tất cả mọi thứ đều lập lờ. Tôi lờ mờ trong việc tìm ra cảm giác mà tôi có trong lúc mê man đó… là từ đâu đến?

    Khi bạn bị đẩy về ranh giới giữa sự sống và cái chết. Giữa tình yêu và sự phản bội. Sự sống sẽ kéo bạn dậy để nói với bạn rằng, tình yêu vẫn đang đợi bạn ở nơi đây. Cảm giác ấy, chỉ có những người sắp từ bỏ thể giới này… mới biết…

    Chỉ khi ở nơi không có anh ta ở đó. Tôi mới nhìn thấy rõ. Ở đó, ở đây và ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này, tôi cũng không cần anh ta ở cạnh. Bởi vì bên cạnh tôi… luôn có một giọng nói… luôn có một bàn tay…

    ………………….

    - Giờ em sao rồi?
    - Ổn
    - Đang ở đâu?
    - Nơi không có anh ở đó!



    - Sưu Tầm -

      Hôm nay: Sun May 19, 2024 4:07 pm