Chúng ta không hợp nhau nữa. - Chia tay đi! … Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em
thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ
thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh
đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào
quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được
tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?
Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Chia tay đi!" vậy
là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái
uỷ mị dịu dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó
khiến anh cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn
em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh
thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh
thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em.
Em biết anh thích thể hiện, em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh,
từ trước đến giờ em luôn làm vừa lòng anh tất cả. Anh không quan tâm đến
em, em khóc. Anh đi với một cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em
là người níu kéo. Nhưng anh ạ, em đã không còn đủ sức chịu đựng những
điều như thế. Và một tháng trước khi chia tay anh đã dạy cho em cách
sống một mình không có anh bên cạnh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn
và dứt khoát hơn, em có thể nói chia tay mà không hối hận. Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây... Ngày thứ 2 : Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của
chính mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế,
em vẫn hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn luôn
bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai
ngày rồi, mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin
nhắn, không gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em
không bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế. Ngày thứ 3 : Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì
đó. Không còn những tin nhắn vào buổi sáng, em chúc anh một ngày mới tốt
lành nữa, không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong
gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như
một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, heo con ngốc nghếch của
anh ơi. Ngày thứ 4 : Hôm nay em chạy xe trên những con
đường quen thuộc của chúng ta, bao nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt
nhói. Em đang phải đối diện với một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không
thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên
đường, hình ảnh đó thật giống với chúng ta, đúng không anh? Phải chăng
vì em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi
quá ồn ào làm anh mệt mỏi? Ngày thứ 5 : Anh không thể ép
bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được nữa. Anh không
thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi?? Sao em vẫn
không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất thăng bằng như
thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh? Anh nhớ em và
anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và được ôm em vào
lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không?
Anh điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh: Anh vẫn còn yêu
em.. yêu nhiều lắm! Ngày thứ 6 : Những dòng tin nhắn của
anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên em
thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm điều gì khiến em buồn,
em đau, những chuyện ngỡ như không thể tha thứ được, thì em vẫn quan tâm
và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không đi cùng trên một con
đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải
làm gì để anh được hạnh phúc? Ngày thứ 7 : Xin em đừng
chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh không thể
thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh
rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi
chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng thích nhìn để yêu
đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình. ............ ......... .. - Chúng ta luôn cần có nhau! - Anh yêu em - Em chưa bao giờ hết yêu anh Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách
vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì
đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi
mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng. Bây
giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát
mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại yêu nhau... .... Kết thúc bảy ngày xa nhau
thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ
thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh
đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào
quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được
tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?
Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Chia tay đi!" vậy
là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái
uỷ mị dịu dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó
khiến anh cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn
em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh
thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh
thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em.
Em biết anh thích thể hiện, em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh,
từ trước đến giờ em luôn làm vừa lòng anh tất cả. Anh không quan tâm đến
em, em khóc. Anh đi với một cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em
là người níu kéo. Nhưng anh ạ, em đã không còn đủ sức chịu đựng những
điều như thế. Và một tháng trước khi chia tay anh đã dạy cho em cách
sống một mình không có anh bên cạnh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn
và dứt khoát hơn, em có thể nói chia tay mà không hối hận. Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây... Ngày thứ 2 : Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của
chính mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế,
em vẫn hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn luôn
bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai
ngày rồi, mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin
nhắn, không gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em
không bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế. Ngày thứ 3 : Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì
đó. Không còn những tin nhắn vào buổi sáng, em chúc anh một ngày mới tốt
lành nữa, không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong
gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như
một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, heo con ngốc nghếch của
anh ơi. Ngày thứ 4 : Hôm nay em chạy xe trên những con
đường quen thuộc của chúng ta, bao nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt
nhói. Em đang phải đối diện với một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không
thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên
đường, hình ảnh đó thật giống với chúng ta, đúng không anh? Phải chăng
vì em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi
quá ồn ào làm anh mệt mỏi? Ngày thứ 5 : Anh không thể ép
bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được nữa. Anh không
thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi?? Sao em vẫn
không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất thăng bằng như
thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh? Anh nhớ em và
anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và được ôm em vào
lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không?
Anh điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh: Anh vẫn còn yêu
em.. yêu nhiều lắm! Ngày thứ 6 : Những dòng tin nhắn của
anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên em
thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm điều gì khiến em buồn,
em đau, những chuyện ngỡ như không thể tha thứ được, thì em vẫn quan tâm
và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không đi cùng trên một con
đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải
làm gì để anh được hạnh phúc? Ngày thứ 7 : Xin em đừng
chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh không thể
thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh
rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi
chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng thích nhìn để yêu
đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình. ............ ......... .. - Chúng ta luôn cần có nhau! - Anh yêu em - Em chưa bao giờ hết yêu anh Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách
vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì
đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi
mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng. Bây
giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát
mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại yêu nhau... .... Kết thúc bảy ngày xa nhau