Linh với Huy là bạn thân. Phong với Linh, hiện
tại là người yêu (theo một nghĩa nào đó)...
1. Giờ ra chơi...
[1 Message Received & 5
Missed Call]
-
Message: Lieu nang co yeu tao that k may nhi =.=.
-
Missed Call: 093 4xx xxxx
“Nắng còn
chưa đủ gắt và cái nóng còn chưa đủ làm tao điên hay sao mà sáng nào mày
cũng hành tao thế?”
– Vừa ném cái cell lên bàn nó vừa rủa chủ nhân của cả số điện thoại và
cái SMS kia.
· Nó có tội
tình gì mà mày mạt sát nó kinh thế? – Chứng kiến toàn bộ những hành động khó hiểu và
diễn biến tâm trạng “hết - sức - phong - phú” của thằng bạn ngồi bàn sau
nó, không thể dẹp bỏ nổi sự tò mò về điều gì khiến một đứa “sâu-kùn”
(So cool) như Huy xem chừng mất hết kiên nhẫn vậy, Linh hỏi.
· Tao mạt sát
ai? – Vẫn là cái
đầu nóng bừng đang “quàng quạc” lại.
· Cái điện
thoại. – Linh cười
lớn, không giấu nổi tâm trạng hết sức “kì cục” khi nhìn vẻ “thộn” ra
trên khuôn mặt Huy.
· Đi mà hỏi
thằng… - Huy quát
lớn, nhưng chợt im bặt ở khúc cuối.
· Thằng nào??
· Ờ thôi
không có gì!!!
· Thằng nào?
· Tao đã bảo
không có gì mà!!!
· Nhưng tao
hỏi mày là “thằng nào” chứ tao có hỏi mày là “có chuyện gì à” hay sao mà
mày bảo “không có gì”. – Cái kiểu dội một gáo nước lạnh của Linh luôn khiến Huy nghẹn
họng.
· Tao không
muốn trả lời, được chưa?
· Ừ được rồi.
Mà tao đói quá hà. Mày có định xuống căng - tin không? Mua Poca hộ tao
đi nha! – Linh đổi
chuyện.
· Ôi
trời!!!! – Than thì
than vậy, nhưng Huy vẫn ngoan ngoãn đứng dậy cho Linh “sai vặt”.
· Tao là tao
yêu mày lắm ý ý! –
Linh cười cười – Xanh nhé! – Linh gọi vọng theo.
· Tao biết
rồi! – Huy quặc lại
ra điều khó chịu, nhưng rồi lại khẽ cười nhẹ.
Mây trôi, Gió thổi, Chuông kêu…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nàng
trong cái SMS kia, không ai khác, chính là Linh. Còn chàng, người đã
hành hạ Huy đủ 7 ngày với 7 cái mess cùng 1 nội dung, là Phong.
Linh
với Huy là bạn thân. Phong với Linh, hiện tại là người yêu (theo một
nghĩa nào đó). Còn Phong với Huy là gì thì xin hãy hỏi chúa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
2.
6 tháng trước…
Lớp học thêm Hoá…
· Vất tao mượn
cell – Huy khều
Linh.
· Để làm gì?
· Chơi.
· Chơi gì?
· Super
Mania.
· Hở… – Linh xém bật cười thành
tiếng.
· Học chán
quá! Thế có cho tao mượn không? Hỏi gì lắm thế! – Huy cau có.
· Năm nay mày
thi đại học đó ông cụ. – Linh nói một câu chẳng ăn nhập rồi rút di động đưa Huy.
Huy cầm di động Linh, mò mẫm danh bạ. Thực ra đây mới là “ý đồ”
chính của “ông cụ”. Nó có đam mê gì trò sắp bánh pizza như con bạn nó
đâu. Nó dự định tìm số của đứa đã làm “xao nhãng”, mà thôi nói trắng ra
là “cướp mất” thiên thần của nó – Linh. Dù biết làm thế này thật là…
Linh sẽ giận nó dở sống dở chết mất thôi!
Tìm
thấy rồi! Phewwww…
“Wind:
093
455 xxxx.”
Huy
nhanh tay chép lại rồi trả di động cho Linh.
10 tối cùng ngày,
Huy nhắn
tin cho Wind.
Huy:
Hei
Wind:
Ai day?
Huy:
Ong la Phong phai k?
Wind: Um. Chuyen gi day ?
Huy:
Cho tui lam quen duoc khong?
Wind: B hay G day ?
Huy:
B
Wind:
Oi lay hon, tui khong muon bi zai theo dau. Cha le tui lai con co cai
suc hut ay ak.
Huy:
Ong lo~ dap dau vao tuong a? Ai theo ong. Tui la ban cua Linh. Tui la
Huy.
Wind:
The a… [Blah blah]
Và sau
cái buổi tối nhắn tin với nội dung hết sức “tưng tửng” như vậy, Huy
“bất đắc dĩ” trở thành nhân vật quan trọng có nghĩa vụ “thông báo tin
tức từ xa” cho Phong. “Mày phải trông chừng Linh hộ tao nhé. Đừng
để thằng nào léng phéng bên cạnh Linh nhớ. Tao mà không phải học nốt năm
nay trong Sài Gòn thì tao đã bay ngay ra ngoài đó với Linh rồi. Giúp
tao nhớ. Plzzzz”
Haizzz….
May mà mấy hôm nay thời tiết lành lạnh,
không thì dễ cái đầu nó nóng quá mà nổ tung
mất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phong
và Huy “trao đổi thông tin qua lại”, đương nhiên, Linh không biết.
Trời
lạnh thì Phong nhắn tin hỏi Huy xem Linh mặc đủ ấm chưa. Trời nóng
thì Huy là hỏi han ở đó có bị cắt điện luân phiên không, nóng vậy
mà cúp điện thì làm sao Linh học được, etc. Nói chung là tất tần tật,
từ chuyện ăn uống, học hành, vê vê & vê vê.
Và một
tuần về đây thì chả hiểu cớ sự anh chị cãi nhau hay thế nào mà Phong
suốt ngày tra tấn nó “Chac Linh khong yeu tao dau may a”, … khiến
nó phát điên và chỉ muốn tắt máy dài hạn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
3.
[Huy]
18 tháng trước…
Là khi
Phong chưa xuất hiện
và làm
khổ đời nó…
6h sáng.
Nó thức dậy với tâm trạng khoan
khoái và chờ đợi chuông tin nhắn vang lên.
[1
Message Received]
“Linh:
Be oi day di troi da sang roi. De anh nang mai roi chieu vo can phong.
Be oi day di keo den lop keo muon. Day di day di con qua nha don Linh.
Poca, poca, mua ho nha! Chuc be day ngoan ”
Nó lẩm
nhẩm đọc tin nhắn theo giai điệu “Chúc bé ngủ ngon”, chợt hôn chụt
vào màn hình di động rồi nhanh chóng chui ra khỏi chăn. Linh luôn khiến
những buổi sáng của nó thật đặc biệt và ấm áp lạ lùng.
6h45’ sáng, cổng nhà Linh…
Linh
đã đứng chờ Huy từ bao giờ, gió thổi làm tóc nó bay bay.
· Mày không
thèm nhắn tin lại cho tao luôn hà! – Linh hỏi, ra điều giận dỗi.
· Đằng nào
một lát sau tao chả đang sừng sững trước của nhà mày, vẽ chuyện!
· Sáng nào
mày cũng nói vậy. –
Linh xịu mặt.
· Thế xe mày
đâu? – Huy hỏi.
· Trong nhà.
· Thế sao
không đi?
· Hỏng rồi.
· Sao hôm nào
nó cũng hỏng hết vậy ha?
· Trời phạt
tao đó, tại tao có đứa bạn tốt như mày mà. – Linh nói trơn tru, cái kiểu tự
nhiên của Linh thỉng thoảng cứ làm Huy ngượng hín mặt + tim đập thình
thịch.
· Lên xe đi,
muộn rồi đó. – Huy
chữa cháy.
Linh
ngồi sau xe Huy, áp mặt vào lưng áo nó, vòng tay ôm ngang eo nó.
· Ôm mày
sướng thật. – Linh
hồn nhiên
· Mày mà cứ
thế này làm sao tao có người yêu được.
· Nhưng mà ôm
mày sướng thật mà. Mai này mày có người yêu tao sẽ “đàm phán” với người
yêu mày vẫn cho phép tao ôm mày. Hehe! – Nó dụi mặt vào lưng Huy, buồn buồn. Cái kiểu nhõng
nhẽo của Linh khiến Huy hết cách, đành chịu kệ.
· Mày thật
là…- Huy nhượng
bộ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Huy]
Và nó đã
yêu mến và nhớ biết bao nhiêu cái kiểu nhẹ nhàng, hồn nhiên, đáng yêu
của Linh, đôi lúc lại bướng bỉnh, nhõng nhẽo, như không ỷ lại và khó
chiều như tụi con gái khác.
Một
năm 365 ngày, kể cả những ngày ốm ho sù sụ, Linh vẫn nhắn tin gọi
nó dậy. Có khi là một mẩu chuyện cười trên mạng. có khi lại là một lời
chúc thật dễ thương cho ngày mới ngọt ngào như kẹo sữa, có khi không
hiểu Linh kiếm được ở đâu ra nữa câu chào buổi sáng bằng tiếng… Arab.
Đêm
khó ngủ thì Linh lại call đòi nó hát hát ru.
Nhiều
khi tạt qua nhà nó với bịch Ostar to bự, kêu lỡ mua nhiều quá nên mang
qua chia sẻ, rồi đòi nó đi kiếm đĩa phim trưởng về vừa ăn vừa xem.
Có khi
lại hứng lên làm thiếp hay đan khăn, làm thạch aga cho nó ăn hay tự
nhiên đòi nó đèo qua Tràng Tiền ăn kem rồi lại “băm sau phố phường”.
Trời
mưa thì Linh lại thích tựa đầu vào vai nó, share cho nó một cái tai
nghe, rồi cả 2 đứa lại cùng chìm vào giai điệu “Kiss the Rain”, khi mà
bên ngoài, mưa vẫn rơi róc rách.
Phong
Linh – Spirit of Wind – Linh hồn của Gió – Chuông gió. Trong tim Huy,
Linh mãi như một cơn gió tự do. Nó không dám níu Linh lại, và nó cũng
không bao giờ hiểu hết được Linh. Đã có ai bắt gió nhốt vào vào
lồng được chăng?
Nếu là ánh nắng, thiên thần của nó
chắc chắn sẽ là thứ ánh nắng trong vắt và thanh
khiết.
Nó chưa
bao giờ thổ lộ với Linh.
Nó
sợ gió bay mất!
Nó vẫn âm
thầm ở bên cạnh Linh, làm một áng mây hiền hoà.
Lỡ một ngày gió bay mất,
áng mây kia biết làm gì để giữ gió đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
4.
Lại là 6
tháng trước…
Hành lang lớp, giờ ra chơi…
· Chuông kêu
vì gió thổi hay gió thổi để đi tìm chuông mày nhỉ? – Linh hỏi vu vơ.
· Sao mày lại
hỏi vậy?
· Tự nhiên
tao chợt nghĩ ra thôi. Nếu không có gió thổi thì chuông sẽ không bao giờ
kêu mày nhỉ!
· Nhưng
chuông kêu níu chân cơn gió phiêu lãng, và làm cho gió nhận ra sự hiện
hữu của mình không phải là vô hình J.
· Mày nói
giống Wind vậy!
· Wind là ai?
· Phong,
người yêu tao. –
Câu nói như làm bức tường bình lặng trong Huy chấn động nhẹ.
· Sao lại là
người yêu mày?
· Mày hỏi thế
thì tao biết trả lời thế nào? – Linh khó chịu.
· Sao mày
không nói với tao?
· Thì mới hôm
qua thôi mà J.
· Mày có yêu
nó không?
· Tao không
biết.
· Nó có học
trường mình không?
· Không, tao
quen nó trên diễn đàn.
· Vậy mà mày
cũng nhận lời yêu nó à?
· Có sao đâu.
Tao có người yêu còn buông tha cho mày chứ. – Linh chọc Huy rồi cười phá
lên, nhưng Huy thì không sao cười nổi!
· Ừ nhỉ. – Huy hưởng ứng một cách nhạt
nhẽo cho xong chuyện.
· Mày giận à? – Linh bắt đầu nhận ra thái độ
“lạ” của Huy.
· Tao có giận
đâu!
· Trông mày
như đang nuốt phải cả cục đá vậy!
· Vậy à.
Trống đánh…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thế đấy,
Phong với Linh quen nhau cả nửa năm rồi mà giờ Huy mới biết. Chán thật!
Chúng
nó quen nhau trên diễn đàn mà Linh tham gia lâu nay. Phong gốc Bắc,
nhưng đang ở trong Nam . Có thể cuối năm nay nó ra Hà Nội thi đại học.
Dù sao thì hai đứa nó cũng sớm trùng phùng.
Còn
Huy thì đang đóng vai gì trong câu chuyện này đây nhỉ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ hồi ghép đôi với Phong, Linh…
- Không nhắn tin cho nó vào buổi
sáng nữa! “Mày cứ kêu tao nhắn tin buổi sáng làm mất giấc ngủ
ngon của mày”.
- Sửa cái xe và tự thân vận động
đi học. “Tao mà cứ đi với mày lại hại mày không có người yêu”.
- Vẫn bám nó nhưng không 14/ 24
nữa!- Vê vê và
vê vê.
Huy
trở thành người thứ 3 bất đắc dĩ giữa câu chuyện của Phong và Linh.
Trong cái thế giới của gió và chuông, một áng mây rồi sẽ phải trôi về
đâu?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó ghét
cái tính nhút nhát của bản thân. Nó ước gì bản thân có thể nói với Linh
cái cảm giác nhói đau khi Linh cứ kể về Phong – người giành được tình
cảm của Linh – mà không phải nó, hay khi Phong đang hành nó đủ 7 ngày 1
tuần với cái tin nhắn cùng 1 nội dung trên.
Rồi những tình cảm cũng phải tạm gác lại
để chuẩn bị cho một kì thi Đại học sắp tới
mở ra những ngưỡng cửa cuộc đời của mỗi
đứa chúng nó…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
5. Những ngày
cuối của năm lớp 12…
Những
cuốn sổ Lưu bút chuyền tay nhau lưu giữ từng kỉ niệm của những năm cấp 3
ngọt ngào.
· Mày khai sổ
cho tao nha! –
Linh đặt quyển sổ màu hồng nhạt lên bàn Huy.
· Mày mà cũng
còn nhớ đến tao cơ đấy!
· Tao lúc nào
chả nhớ đến mày.
· Chuyện mày
với Phong sao rồi? Lâu rồi tao không nghe mày kể.
· Thì là vì
không còn gì để kể!
· Là sao?
· Là bọn tao
“hết” lâu rồi chứ sao!
· Sao lại hết?
· Hết 6 tháng
rồi!
· 6 tháng thì
sao?
· Phong mắc
bệnh tim bẩm sinh. Nó muốn “xin” tao 6 tháng để yêu nhau, mà tao lại
không muốn nó buồn. Nó ra nước ngoài chữa bệnh rồi. Chả biết sao nữa.
· […]
Ra
vậy, đó chính là câu trả lời cho cái tin nhắn Phong send cho Huy.
Vậy
tức là giờ chỉ còn nó với Linh thôi. Liệu nó có đủ cái dũng khí để
thổ lộ với Linh như đã nuôi dưỡng tình cảm ấy suốt gần 2 năm qua?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
12h đêm cùng ngày…
[1 Message Received]
“Linh:
May ranh khong, Online di” “ Phong: Hoc sinh 12 co bao gio ranh khong co nuong, doi tao
mot chut…”
[Bip
bip: Huy is now online]
Huy:
Lại không ngủ được hở mày?
_Phong Linh_: Tốt nghiệp xong
tao sẽ đi du học.
Huy:
Vậy à, mày đi đâu?
_Phong
Linh_: Sao mày không hỏi lý do bây giờ tao mới nói với mày?
Huy:
Có sao đâu. Tao không phải bảo mẫu của mày, đâu thể bắt mày chuyện gì
cũng phải nói với ngay tao!
_Phong Linh_: Thế tao nhầm rồi,
tao cứ nghĩ mày sẽ buồn cơ, dù chỉ một chút xíu thôi.
Huy:
Thế mày chuẩn bị đến đâu rồi?
_Phong Linh_: Gần xong rồi,
chỉ còn mua sắm vài thứ thôi.
Huy: Chúc mừng mày nha.
_Phong
Linh_: Chỉ vậy thôi à?
Huy: Ừm.
Lặng đi 1 lúc, không biết từ bao giờ chúng nó lại nói chuyện khách sáo với nhau vậy.
_Phong
Linh_: Mày yêu tao phải không?
Câu nói của Linh phá vỡ bầu im lặng, nhưng
lại khiến Huy bối rối 1 lúc. Đây có phải
cơ hội để nó thổ lộ hết ra không?
Huy: Ai bảo mày vậy? Bọn
ở lớp à?
_Phong
Linh_: Không.
Huy:
Thế ai? Bọn học thêm Hoá?
_Phong Linh_: Không.
Huy:
Thế ai?
_Phong
Linh_: Tao đoán vậy. Chắc tao điên rồi. Thôi đi ngủ sớm đi vậy. Ngủ
ngon ha.
Huy:
Nhưng là thật đó!
_Phong
Linh_: Chuyện gì thật?
Huy: Tao yêu mày!
_Phong
Linh_: Tao call mày hát ru tao ngủ nha! Lâu rồi tao không được nghe mày
hát.
[…]
Và như có một phép lạ nào đó đưa chúng nó
trở lại những ngày tháng trước đây!
Là chất
giọng ấm áp dịu dàng của Huy, luôn vỗ về Linh mỗi khi nó cảm thấy hụt
hẫng. Linh thấy nhớ biết mấy, những ngày tháng chúng nó thân đến độ ai
cũng tưởng hai đứa yêu nhau.
· Mày biết từ
bao giờ? – Kết
thúc “Chúc bé ngủ ngon”, Huy hỏi Linh.
· Chuyện gì
cơ?
· Chuyện “Tao
yêu mày” ấy.
· Lâu rồi.
· Là từ bao
giờ?
· Nửa năm
trước, hoặc lâu hơn thế.
· Sao mày
biết? – Huy xấu hổ.
Nó cứ tưởng Linh không biết, nghĩ lại nhiều lần giờ thấy ngượng thật.
· Cảm tính! – Linh phá lên cười.
· Có gì đáng
cười chứ. – Huy giả
bộ giận dỗi.
· Tại mày ngốc
quá nên tao thích chọc mày lắm cơ.
· Mày ác
thật, biết vậy mà còn cứ… ôm tao! – Giọng Huy càng lúc càng bé như sợ có ai nghe thấy.
· Mày không
thích tao ôm mày à?
· Không phải
vậy.
· Thế là có
đúng không.
· Ừ. – Cuối cùng thì Huy cũng chịu
thú nhận.
· Mai qua đón
tao đi học nhé!
· Vì sao? Xe
mày đâu có hỏng!
· Xe tao chưa
bao giờ hỏng cả! Là tao muốn ôm mày thôi.
[Ngưng
trong giây lát]
· Thôi mày đi ngủ sớm đi. Con gái
ngủ muộn không tốt đâu!
· Ngủ ngon
ha.
· Ngủ ngon, thiên thần của tao! – Huy nói rồi dập máy trước.
Trước giờ Linh với nó mà “con cà con kê” thì lâu lắm, nên Huy cứ hay
phải dập máy trước. Nhưng lần này là vì xấu hổ.
Hai
đứa chúng nó sẽ có 1 đêm dài đây!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
6.
Sáng hôm sauNgày liên hoan chia tay…
6h sáng…
[1 Message Received] “Linh: May ngu day chua? 6h30 qua don tao ha!”
6h30, cổng nhà Linh…
Mới sáng mà nắng đã chói.
Nó nhìn thấy thiên thần của nó dịu dàng
trong tà áo dài trắng còn thanh khiết hơn cả
nắng.
Đừng hỏi nó cảm thấy xao xuyến cỡ nào trong tim!
· Sao mày kêu
tao qua đón sớm thế?
· Ừ. Tao với
mày đi quanh Hồ Gươm một vòng nha! – Linh leo lên xe Huy. Cái kiểu “bỗng – dưng – muốn
– làm – một – cái – gì – đó” của Linh chẳng hề thay đổi.
· Sáng sớm đi
quanh Hồ Gươm làm gì?
Linh
không trả lời, nó lại ôm Huy như trước, cái kiểu dụi tóc vào lưng áo
Huy khiến tim Huy đập mạnh. Hồ Gươm, một ngày có gió nhẹ…
· Vậy mày có
yêu tao không? –
Lần đầu tiên trong lịch sử, Huy dẹp bỏ được cái tính ngại ngùng khó chữa
để hỏi thẳng Linh.
· Để tao nghĩ
nhé!
· Bao lâu?
· 5s. – Linh phá ra cười.
· 1… 2… 3… 4…
5. – Huy đếm chầm
chậm như sợ phép màu tan mất.
· Tao không
nói đâu. – Nói rồi
Linh lại còn cười to hơn. Huy ngượng đỏ mặt.
· Tao yêu
mày, tao yêu mày, Linh ạ! – Huy hét to mặc kệ người đi đường quay lại và ngó nó như một
thằng khùng.
Khi yêu người ta có đứt vài cái dây thần kinh xấu
hổ cũng là chuyện thường!
Rồi đây
khi cánh cửa cấp 3 khép lại, mỗi đứa chúng nó sẽ có một phương trời để
hướng tới.
Linh đi du học. Huy thi Bách Khoa.Khúc cuối của câu truyện đành để dở dang
vậy.
KẾT: Tình yêu như những miếng ghép
không khít. Không có ai hợp ai 100% cả! Cứ đi tìm một tình yêu hoàn hảo
mà bỏ lại phía sau những cảm xúc đẹp đẽ, thì bạn là kẻ ngốc đó.
Giống như mây với chuông gió! Cũng đâu có sao!.