Có một chú sâu non đang trên đường đến trường bỗng chú nhìn thấy một cành cây nằm vắt ngang chắn lối đi. Chú buồn bã lắc đầu:
- Cành cây to thế này làm sao ta trèo qua được.
Xung quanh khu vườn vắng tanh. Chú nhìn cành cây đang chắn ngang con đường duy nhất dẫn chú đến trường một cách bất lực rồi thở dài:
- Đành quay về thôi.
Thấy Sâu Non quay trở về, Sâu Mẹ lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì thế con?
- Có một cành cây to như ông hộ pháp nằm chình ình giữa đường, con không thể đi qua được mẹ ạ.
Sâu Non lễ phép đáp lời mẹ.
- Thật sao?
- Nếu mẹ không tin, con sẽ dẫn mẹ đến đó.
Sâu Mẹ đi theo con, không phải vì bà không tin mà vì bà muốn nhìn xem cành cây đó lớn đến mức nào.
- Đấy, mẹ thấy chưa, con đã bảo là nó to như ông hộ pháp mà.
- Mẹ không nghĩ thế. Đúng là nó to gấp mười lần so với mẹ con mình nhưng nó chỉ bằng 1/100 thậm chí là 1/1000 của ông hộ pháp thôi. Nếu con cố gắng, con vẫn có thể vượt qua được.
- Không đâu mẹ, con không làm được đâu.
- Thì con cứ thử xem.
Sâu Mẹ nhìn Sâu Non, trong ánh mắt có cả sự trấn an và thúc giục.
Sâu Non từ từ tiến lại bên cành cây. Chú bám lấy cành cây rồi đu người lên. Được một lúc, hình như chú bị mỏi nên lại nghển cổ nhìn xuống:
- Mẹ ơi, con chịu thôi.
Rồi chú lại tụt xuống vì không đủ sức. Sâu Mẹ vẫn đứng bên cạnh giọng điềm tĩnh:
- Con nghĩ xem liệu có cách nào khác không? Hôm nay bằng giá nào con cũng phải đến trường, nếu không con sẽ bỏ trống bài kiểm tra quan trọng đấy.
Sâu Non nghĩ ngợi một lúc. Chú hít một hơi thật sâu lấy đà rồi trườn theo dọc cành cây. Chú chăm chú quan sát và phát hiện ra có một khe nhỏ. Chú cố gắng thu mình lại rồi chui qua sang bên kia đường. Dù Sâu mẹ đã bị che khuất sau cành cây nhưng Sâu Non vẫn sung sướng reo lên:
- Mẹ ơi, con thành công rồi.
Hôm đó, Sâu Non đến lớp muộn nhưng cô giáo vẫn cho chú vào lớp vì có lý do chính đáng. Sâu Non vui lắm, chú chăm chút cho bài kiểm tra quan trọng.
Lúc cô giáo trả bài, chỉ có mình Sâu Non được điểm 10. Sâu Non hớn hở về khoe với mẹ. Cành cây vẫn chắn ngang đường về của chú nhưng không làm chú bận tâm nữa.
Tối hôm đó, Sâu Mẹ đã thưởng cho Sâu Non một bữa ăn ngon.
Trong bữa ăn, bà đã nói với Sâu Non rằng: Trên con đường mà chúng ta đi sẽ có rất nhiều chướng ngại vật con ạ. Nhưng chướng ngại vật đó là hòn đá hay tấm bê tông là do cách chúng ta nhìn nhận chúng. Đừng bao giờ nhìn những chướng ngại vật con con thành tấm bê tông, chúng sẽ khiến con rối rắm và nhụt chí. Và nếu có gặp những tấm bê tông, con cũng đừng vội nản lòng khi chưa dùng đủ cách để vượt qua nó và con phải nghĩ đến cái đích mà con cần phải đến.
Sâu Non hiểu ẩn ý của mẹ. Nó ngoan ngoãn gật đầu:
- Hôm nay, con nhận được nhiều hơn một điểm 10 mẹ ạ.
- Cành cây to thế này làm sao ta trèo qua được.
Xung quanh khu vườn vắng tanh. Chú nhìn cành cây đang chắn ngang con đường duy nhất dẫn chú đến trường một cách bất lực rồi thở dài:
- Đành quay về thôi.
Thấy Sâu Non quay trở về, Sâu Mẹ lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì thế con?
- Có một cành cây to như ông hộ pháp nằm chình ình giữa đường, con không thể đi qua được mẹ ạ.
Sâu Non lễ phép đáp lời mẹ.
- Thật sao?
- Nếu mẹ không tin, con sẽ dẫn mẹ đến đó.
Sâu Mẹ đi theo con, không phải vì bà không tin mà vì bà muốn nhìn xem cành cây đó lớn đến mức nào.
- Đấy, mẹ thấy chưa, con đã bảo là nó to như ông hộ pháp mà.
- Mẹ không nghĩ thế. Đúng là nó to gấp mười lần so với mẹ con mình nhưng nó chỉ bằng 1/100 thậm chí là 1/1000 của ông hộ pháp thôi. Nếu con cố gắng, con vẫn có thể vượt qua được.
- Không đâu mẹ, con không làm được đâu.
- Thì con cứ thử xem.
Sâu Mẹ nhìn Sâu Non, trong ánh mắt có cả sự trấn an và thúc giục.
Sâu Non từ từ tiến lại bên cành cây. Chú bám lấy cành cây rồi đu người lên. Được một lúc, hình như chú bị mỏi nên lại nghển cổ nhìn xuống:
- Mẹ ơi, con chịu thôi.
Rồi chú lại tụt xuống vì không đủ sức. Sâu Mẹ vẫn đứng bên cạnh giọng điềm tĩnh:
- Con nghĩ xem liệu có cách nào khác không? Hôm nay bằng giá nào con cũng phải đến trường, nếu không con sẽ bỏ trống bài kiểm tra quan trọng đấy.
Sâu Non nghĩ ngợi một lúc. Chú hít một hơi thật sâu lấy đà rồi trườn theo dọc cành cây. Chú chăm chú quan sát và phát hiện ra có một khe nhỏ. Chú cố gắng thu mình lại rồi chui qua sang bên kia đường. Dù Sâu mẹ đã bị che khuất sau cành cây nhưng Sâu Non vẫn sung sướng reo lên:
- Mẹ ơi, con thành công rồi.
Hôm đó, Sâu Non đến lớp muộn nhưng cô giáo vẫn cho chú vào lớp vì có lý do chính đáng. Sâu Non vui lắm, chú chăm chút cho bài kiểm tra quan trọng.
Lúc cô giáo trả bài, chỉ có mình Sâu Non được điểm 10. Sâu Non hớn hở về khoe với mẹ. Cành cây vẫn chắn ngang đường về của chú nhưng không làm chú bận tâm nữa.
Tối hôm đó, Sâu Mẹ đã thưởng cho Sâu Non một bữa ăn ngon.
Trong bữa ăn, bà đã nói với Sâu Non rằng: Trên con đường mà chúng ta đi sẽ có rất nhiều chướng ngại vật con ạ. Nhưng chướng ngại vật đó là hòn đá hay tấm bê tông là do cách chúng ta nhìn nhận chúng. Đừng bao giờ nhìn những chướng ngại vật con con thành tấm bê tông, chúng sẽ khiến con rối rắm và nhụt chí. Và nếu có gặp những tấm bê tông, con cũng đừng vội nản lòng khi chưa dùng đủ cách để vượt qua nó và con phải nghĩ đến cái đích mà con cần phải đến.
Sâu Non hiểu ẩn ý của mẹ. Nó ngoan ngoãn gật đầu:
- Hôm nay, con nhận được nhiều hơn một điểm 10 mẹ ạ.