۩۞–»Diễn đàn 08K1 «–۞۩

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
۩۞–»Diễn đàn 08K1 «–۞۩

Latest topics

» Cách log 2 Acc Shaiya, Gunny, webgame, programs ... một lúc - Sử Dụng Sandbox, zBinz, Auto bow, auto click shaiya
by Pony Fri Nov 14, 2014 9:32 am

» [Share] Code Tuyết rơi cho Website, Forum cực cool!
by phathiendenhat Mon Nov 04, 2013 11:08 am

» Nghe nhạc mọi định dạng trên máy cấu hình yếu - Media Player Classic
by downloadfree Fri Jun 21, 2013 2:10 pm

» Tạo form cập nhật dữ liệu trong foxpro 9
by Pony Mon Feb 25, 2013 3:12 pm

» Một số đề thi Kế toán Tài Chính 3
by cobexabong Wed Jan 23, 2013 4:19 pm

» Công thức Thị trường chứng khoán
by tuanctd Thu Jan 10, 2013 11:04 am

» Tạo đĩa cứu hộ máy tính cực nhanh - DLC Boot 2013 v1.0 (Boot đa năng với Mini Windows XP & Mini Windows 7)
by Pony Mon Dec 17, 2012 7:34 pm

» Bình chọn Clip SV2012 - thứ 5 quay thưởng lấy quà nào!!!
by hoanglongspkt Wed Nov 28, 2012 1:01 pm

» Đề thi tốt nghiệp Kế toán tài chính có giải
by cherrybj Wed Oct 24, 2012 3:32 pm

» [PTS] Nắng hạ nè! ^^
by Pony Sun Oct 07, 2012 10:35 am

» Ai cần tham khảo bài làm FOXPRO thì vào đây !
by winky1306 Mon Oct 01, 2012 3:15 pm

» Tặng mặt nạ dưỡng chất khi mua ví cầm tay tại Eropi
by eropi1308 Sat Sep 22, 2012 11:33 am

» Điểm nhấn cho phong cách thời trang của bạn- Mua lắc tay nhận quà tặng hấp dẫn
by eropi1308 Sat Sep 22, 2012 11:29 am

» got mat tham my
by kenhsieuthi.com Wed Aug 29, 2012 11:39 pm

» Trung Quốc lộ “nanh vuốt” trong tranh chấp Biển Đông
by Pony Sun Aug 12, 2012 12:12 am

» Hãy Cho Anh Cơ Hội [Tặng Kua Ha Long]
by panettin Mon Jul 30, 2012 3:04 am

» [Clip] Lời anh muốn nói - Design by Pony - For My Love
by Pony Tue Jul 10, 2012 8:50 pm

» Kua Ha Long
by panettin Sat Jun 30, 2012 11:23 pm

» [Đề thi] Kế toán tài chính 1, 2, 3
by Pony Fri Jun 15, 2012 11:33 am

» Foxit Reader 2.3 đọc file pdf không cần cài. Chỉ bằng cú click chuột
by Pony Fri Jun 15, 2012 11:27 am


    [Truyện ngắn]Như là cơn gió

    Đức Anh
    Đức Anh
    Trợ lý
    Trợ lý


    Tên : Lê Đức Anh
    Tâm Trạng : Đang Yêu
    Đến từ : Hưng Yên
    Nghề nghiệp : Kày game
    Posts : 92
    Points : 4935
    Thanked : 1209
    Châm NgônQuyết 1 vợ cho bọn khác thèm
    Giới tính : Nam

    [Truyện ngắn]Như là cơn gió   Empty [Truyện ngắn]Như là cơn gió

    Bài gửi by Đức Anh Sat Sep 18, 2010 4:41 pm




    Mưa và đêm luôn khiến cho tâmtrạng cứ chùng xuống, nghĩ ngợi nhiều. Vừa ngồi xếp lại đồ trong ngăn kéo vàtrên bàn học, tất cả những thứ Kiên tặng, tất cả những gì có liên quan đếnKiên… mình đã bỏ hết vào một chiếc hộp và cất đi rồi. Cái cảm giác bị người yêuđá thật không dễ chịu một chút nào, mặc dù mình đã hết sức cố gắng dùng lí tríđể điều khiển được bản thân. Mình vẫn tỏ ra bình thường, vẫn cười, vẫn nói, vẫnsống vui vẻ, dù ở trong lồng ngực mình, trái tim đang đau như bị ai đó bópnghẹt rồi làm vỡ tan thành trăm mảnh. Có lẽ cái lúc mình cảm thấy buồn nhất,xót xa nhất là lúc cầm chiếc áo còn thoảng mùi nước hoa của Kiên, tự dưng mìnhcứ đứng trước tủ và lặng người đi một lúc lâu. Mình có thể cảm nhận rõ nỗi đauvì bị ruồng bỏ một cách phũ phàng, bị phủ nhận bao nhiêu tình yêu và sự quantâm mình đã từng dành cho Kiên. Dù mình biết, anh ta không xứng với tình yêucủa mình một chút nào, anh ta là kẻ phản bội, nhưng sao cái cảm giác khi nghĩvề một mối tình đầu không trọn vẹn lại có thể đau đớn đến như thế này…



    Thật chẳng hề dễ dàng cho Linh khi phải thừa nhận rằng cô đã bị phảnbội. Yêu nhau được gần hai năm, cô đã luôn ở bên Kiên, cặm cụi lo lắng cho anhtừng li từng tí. Cô biết anh là một kẻ đào hoa, một công tử được cưng chiều từbé, cô luôn tự nhắc nhở mình rằng được làm người yêu của anh đã là cả một niềmhạnh phúc lớn lao. Linh chưa từng tỏ ra kiêu kì, đòi hỏi mè nheo, bắt Kiên làmcái này cái nọ, tặng cái này cái kia, mặc dù có hàng tá con trai sẵn sàng nghelệnh cô nếu như cô yêu cầu họ như vậy. Linh cũng không bao giờ nhõng nhẽo vớianh trước mặt mọi người, bạn bè của Kiên, bạn bè của hai đứa. Cô cố gắng trở thànhmột người yêu hoàn hảo của anh, để anh có thể tự hào khi đi cạnh cô, để rồi từmột cô gái xinh xắn và năng động nhất nhì trường đại học, Linh đã biến thành mộtcái bóng của Kiên. Thậm chí, cô còn chưa một lần tận hưởng cái cảm giác đượcanh theo đuổi. Quay cuồng vì yêu, Linh đã không nhận ra mình đã tự làm tổn thươngchính mình đến nhường nào. Bạn bè nhận xét từ khi yêu Kiên, Linh ít nói và trầmđi nhiều, người ngoài nhìn vào, người ta nói Linh yêu Kiên khổ quá. Một cô gáicó tài và có nhan sắc như Linh, biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi, cớ sao côlại cứ phải làm một con rối của Kiên như vậy?



    Hai tháng từ lúc bắt đầu có mâu thuẫn, Kiên không liên lạc gì vớicô nữa, bỏ mặc Linh, để rồi đến một ngày, hắn thông báo công khai với mọi ngườilà đã có người yêu mới - Yến, cô gái mà Kiên hay uống cùng ở quán bar, nơi Linhtừ chối không đi cùng anh. Bị đá một cách phũ phàng như vậy, nhưng Linh vẫn tiếptục học và làm việc đều đặn như hàng ngày. Cô vẫn sống như mọi khi, chỉ có điềucô phải học thêm cách trả lời khéo mọi người khi bị hỏi về chuyện tình cảm, cáchkìm nén nước mắt khi quá xúc động, cách nói dối bạn bè người thân rằng mình vẫnổn. Rồi đến khi tất cả đều nghĩ Linh đã ổn, mọi chuyện lắng xuống, người ta ítan ủi và hỏi han Linh, thì mới là lúc cô thấy mình cô đơn nhất. Những đêm mưa,những buổi chiều cà phê một mình, những trang nhật kí đầy nước mắt… chúng nhưnhững liều thuốc độc, chúng tra tấn cô từ bên trong. Ngày qua ngày, chúng tạothành một lớp vỏ, lúc đầu tưởng là để bảo vệ Linh, nhưng cuối cùng, chúng nhốtLinh lại và giam cô trong một nỗi buồn không lối thoát.



    Cuối cùng, một buổi tối, khi không thể chịu được những áp lực về tìnhcảm cũng như công việc nữa, Linh bỏ ra ngoài một mình, lang thang đến quán barnơi Kiên hay uống. Hôm nay là tối thứ bảy, chắc anh ta cũng chẳng thừa thờigian mà đến quán bar, anh ta phải đi chơi cho đã cùng cô nàng Yến xinh đẹp củamình chứ! - Linh thầm nghĩ và bước vào quán. Không có Kiên hay Yến ở đó thật,nhưng dù như thế thì những ánh flash nhấp nháy chiếu thẳng vào mặt hay tiếng nhạctừ dàn loa khổng lồ dội mạnh vào tai cũng làm Linh thấy khá choáng và đau đầu.Dù sao thì cũng đã đến đây rồi, cũng phải vào uống một ly cocktail. Linh gọi mộtly Margarita rồi ngồi vào một góc kín, lặng lẽ nhìn người ta lắc lư và nhảy nhót.Một gã ăn mặc khá sành điệu bỗng đến bàn của Linh, chìa một ly rượu mời cô. Đã đọcnhiều bài báo về những chuyện uống nước có pha thuốc mê do người lạ mời, Linhnhã nhặn từ chối. Gã trai có vẻ đã ngà ngà say, hắn bắt đầu giở giọng tán tỉnh.Chưa bao giờ ở trong tình huống này, người Linh nóng bừng vì hoảng sợ. Cô chưakịp phản ứng thì hắn đã trơ trẽn ngồi xuống cạnh Linh và lèm bèm nài nỉ cô uống…



    Một bàn tay chậm rãi nhưng dứt khoát đặt lên vai hắn ta, và một giọngđàn ông rất ấm vang lên:

    - Mong anh vui lòng không gây mất trật tự trong quán, nếu không chúngtôi buộc phải gọi bảo vệ ra can thiệp.

    - Gớm, làm gì mà... Đi thì đi. - Gã trai nói vớt vài câu rồi bỏ đi.

    Người vừa “giải cứu” cho Linh cúi đầu chào cô. Anh khá trẻ, ăn mặcđúng mốt nhưng rất lịch sự và đứng đắn. Anh cười:

    - Xin lỗi em vì chuyện vừa rồi. Anh là chủ quán bar này, thi thoảngcũng có vài khách như vậy, nhưng họ đều là khách quen, chỉ là say rượu chứ khôngphải người xấu đâu. Anh sẽ không tính tiền ly Margarita của em nữa, coi như làlời xin lỗi nhé!

    Linh vẫn còn chưa định thần lại được, giọng vẫn run run:

    - Dạ không cần đâu ạ. Em cảm ơn anh. Mà em thấy anh rất quen, hìnhnhư em đã gặp ở đâu rồi?

    - Có thể là đã gặp, có thể là chưa thì hôm nay gặp rồi đấy thôi. -Anh cười. - Dù sao nhìn em thế này anh cũng không tin là đã từng vào bar trước đây.Anh là Phong, còn em là…?

    - Em là Linh.

    - Cái tên này rất quen, để anh xem nào… A, em có phải là người yêucủa Kiên không? Cậu ta là khách ruột của quán anh đấy, chơi với anh cũng khá thân,nhưng do anh bận đi làm, buổi tối thì lại bận việc ở quán suốt, ít tụ tập ở ngoàinên chắc em chưa gặp bao giờ đâu. Anh chỉ xem qua ảnh hai người trên facebookthôi.

    - Người yêu cũ thôi anh ạ…

    - À, anh xin lỗi..

    Mặt Linh bỗng tái xanh lại, người cô vã mồ hôi. Không phải là donhắc đến Kiên, mà vì chất cồn đã vào cái dạ dày chưa có thức ăn gì của Linh, làmcô thấy nôn nao và chóng mặt. Linh cúi mặt xuống nhăn nhó, Phong vội vàng đến bêncạnh:

    - Chết, em bị say à? Cũng phải thôi, lần đầu đi bar, nhạc nhẽo ầm ầmthế này. Để anh đưa em ra ngoài ăn gì đó cho đỡ cồn cào rồi đưa em về nhé…



    ***



    Privateblog của Phong, 1 giờ sáng Chủ Nhật.

    … Em đã không hề nhậnra tôi. Thật may quá. Đưa Linh đi ăn uống vòng vòng, cũng may tôi đã nhanhchóng giới thiệu là bạn thân của Kiên nên Linh không cảm thấy ngại lắm. Thíchthú khi phát hiện ra tôi đã học trường đại học nơi em đang học bây giờ, em lôihết chuyện trường lớp ra kể. Tôi đưa em đi ăn kem Tràng Tiền, nem chua rán,ngồi trà đá Nhà Thờ, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Và đôi lúc, rất ít thôi, emđã mỉm cười. Vẫn nụ cười tươi cùng ánh mắt hiền ngây thơ của em ngày đầu tiênbước vào cổng trường đại học, nụ cười đã đốn gục trái tim của hầu hết các chàngtrai khoá trên, trong đó có tôi. Tôi đã bí mật theo sát em trong những ngày đầuhọc tập, bí mật giúp đỡ em mượn tài liệu hay liên hệ với giảng viên.. tất cảnhững việc tôi giúp, tôi đều nhờ cô bạn thân của em giữ bí mật cho tôi. Bạn củaem thì luôn giục tôi chủ động làm quen với em đi, tôi cứ chần chừ, phần vì hồiđó nhát, phần vì tôi chỉ thích ngắm trộm em cười, em nói, thích lặng lẽ quantâm đến em vậy thôi. Ngày em nhận lời yêu Kiên - hot boy của trường và đươngnhiên là người nhận “nhiệm vụ khó khăn” của hội con trai là cưa đổ em, tôi đã ốmmất mấy ngày. Sau đó, khoá của tôi tốt nghiệp, tôi làm thạc sĩ ở nước ngoài,rồi về Việt Nam làm việc và mở thêm quán bar cho vui. Thật không ngờ, quán củatôi lại là nơi Kiên gặp gỡ Yến, rồi yêu cô ta - tất nhiên ở mức vừa phải vì Yếncũng không phải loại con gái đứng đắn gì - và nó bỏ rơi Linh. Kiên là kẻ đàohoa, nó cần một cô bạn gái có thân hình bốc lửa và sẵn sàng theo nó lao vào mọicuộc chơi, chứ không phải một người hiền dịu, nhẹ nhàng và ngoan ngoãn nhưLinh. Có lẽ em đã cô đơn và trống trải nhiều lắm.. Nhưng giờ thì tôi đã tìmđược em rồi, tôi sẽ lại ở bên em, chở che và bảo vệ cho em. Chắc chắn là nhưthế…



    ***



    Chiếc chuông gió ở ô cửa sổ của Linh vang lên từng tiếng “tơ linh,tơ linh”. Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm rọi qua khung cửa, nhẹ nhàng làmsáng lên khuôn mặt đang ngủ rất đỗi ngây thơ của Linh. Bỗng Linh tỉnh dậy vì cóđiện thoại. Số của Phong. Linh “á” lên một tiếng, trả lời rất nhanh “Chờ em títhôiii!”, cuống quýt thay quần áo rồi xuống nhà. Phong đang đợi ở trước cửa, nháymắt trêu:

    - Tối qua cô gái nào đã hứa chắc nịch với anh là “ngày quan trọngthì sẽ dậy sớm” ấy nhỉ ?

    - Hì. Vậy kế hoạch hôm nay là đi đâu đây anh?

    - Đánh trống lảng giỏi ghê. Hôm nay chúng ta sẽ lên phố cổ trướcnhé, rồi đi một vòng bằng xe điện cũng là một ý hay. Ăn uống la cà gì đó nữa.

    - Yay! Vậy mình đi thôi anh.

    - À quên… Chúc mừng sinh nhật cô gái! - Phong chìa bó hồng tiểu muộigiấu sau lưng nãy giờ để tặng Linh, và khẽ lặng người khi thấy nụ cười của Linhrạng rỡ trong nắng ban mai.



    Đã gần sáu tháng trôi qua kể từ cái lần Linh gặp Phong trong quánbar. Hai người đã trở thành bạn thân, tâm sự đủ thứ chuyện. Linh nhận xét Phongnhư một người anh lớn của cô, luôn chăm chút cho em gái, nhường nhịn và chiều côhết mực. Mỗi lần Linh khen như vậy, Phong chỉ mỉm cười và trêu: “Đã trẻ con, bâygiờ lại còn có một ông anh tuyệt vời như anh chăm sóc thế này, thế thì bao giờmới tìm được người yêu khác để anh hết nợ đây hả giời?” Linh đã cùng anh la càkhắp các quán xá, cùng dầm mưa, cùng lang thang phố cổ, cùng anh thám hiểm Hà Nội.Cùng đi chợ hoa Quảng Bá vào sáng tinh mơ, tận hưởng cái cảm giác bình yêntrong hương hoa và hương đất trời tinh khôi buổi sớm. Cùng đi hái sen Hồ Tây,ngắm nhìn những bông sen hé nở toả mùi hương ngọt dịu… Phong cũng giúp Linh khánhiều trong học tập, dù sao anh cũng từng là một học sinh giỏi của trường. Linhđã quay trở lại thành cô gái năng động, chăm ngoan nhưng cũng không kém phầntinh nghịch như ngày nào. Không còn bóng dáng của những đau khổ, câm nín, cô đơnnữa. Mỗi ngày trôi qua, nhìn thấy nụ cười của Linh ngày một tươi vui, Phong cũngcó cảm giác cuộc sống của anh thêm đẹp hơn.



    - Lát nữa anh có đến trông quán không?

    - Em không phải lo chuyện đó. Tối nay là ngày dành cho Linh mà. -Phong nháy mắt.

    - Hì, em cảm ơn. Sinh nhật em mà lại làm khổ anh thế này, ngại quá.

    - Lung tung nào, ngại ngần gì chứ. Quán của anh dần đi vào ổn địnhrồi, công việc cũng nhàn hơn.

    - Anh Phong đẹp trai, hiền lành, chu đáo, lại là chủ quán bar, chắclà có nhiều bóng hồng vây quanh lắm nhỉ?

    - Thực ra anh mở quán bar là để tránh xa phụ nữ đấy, hehe. Ban ngàythì làm việc, tối thì đến quán, không cho mình có thời gian rảnh rỗi để hẹn hònữa.

    - Trời, sao vậy anh?

    - Vì từ trước đến giờ trong lòng anh chỉ có một người thôi. -Phong tủm tỉm, pha chút ngượng ngùng.

    - Ôi, cô gái nào mà may mắn thế. Em có hân hạnh được biết không,hihi?



    Phong vươn người ra bẹo má Linh một cái, Linh hét lên một tiếng rồitránh rất nhanh, cả hai cùng cười phá lên. Rồi Linh lại tiếp tục lấy thìa nghịchlớp bọt trong chén Cappuccino của mình, còn Phong cúi mặt xuống, khẽ giấu mộttiếng thở dài. Anh biết Linh hiểu rõ anh đang nói đến ai, nhưng lần nào đề cập đến,cô đều lảng sang chuyện khác. Không được vội vàng, Phong tự nhủ, mọi thứ đều phảitừ từ và tự nhiên. Anh không muốn khiến Linh khó xử hay bận lòng.



    7 giờ tối. Phong đèo Linh về nhà, hai người tạm biệt nhau, Phong nóilại câu chúc mừng sinh nhật, mỉm cười rồi phóng xe đi. Linh khẽ ôm chặt bó hồngtiểu muội vào người, chuẩn bị mở cổng thì bỗng giật mình vì nghe tiếng bước châncó người đến gần. Linh quay đầu lại, suýt làm rơi bó hoa vì sửng sốt. Là Kiên.Phong trần và bụi bặm hơn hồi yêu cô một chút, nhưng vẫn là Kiên, vẫn cái phongcách không thể lẫn vào đâu được ấy. Linh lấy lại bình tĩnh, dù sao cô cũng đangđứng trước cửa nhà mình. Cô khẽ gật đầu chào Kiên. Kiên bảo Linh chọn một quáncà phê gần nhà, vì anh có chuyện quan trọng cần nói. “Nếu không phải hôm nay thìsẽ chẳng còn lúc nào cả, nếu muốn chia tay một cách dứt điểm thì chỉ có thể làhôm nay” - Linh nghĩ thế và nhắn tin báo cho mẹ là cô có việc về muộn hơn mộtchút. Linh cảm thôi thúc Linh gửi thêm một tin nhắn nữa…



    ***



    Linh đã tự nhủ là phải rất bình tĩnh và tỉnh táo, nhưng những lời đườngmật của Kiên đã khiến cô hơi lung lay. Nào là Yến đã bỏ anh đi theo thằng khác,con nhỏ đó chỉ dùng anh làm bàn đạp để len lỏi vào giới đại gia thôi; nào làanh cũng chẳng yêu đương gì nó, chỉ đùa cho vui; nào là anh nhớ cô lắm… Dù Linhluôn miệng khẳng định chuyện giữa cô và Kiên đã kết thúc, nhưng anh ta vẫn cứnài nỉ, lôi những kỉ niệm cũ ra và luôn miệng hứa này hứa nọ. Linh đã hơi mềm lòngnghe những lời Kiên nói… Chỉ đến khi anh ta nắm lấy tay cô, dựa sát vào người côvà chuẩn bị ghé sát đầu vào môi Linh, cô mới chợt tỉnh ra. Người nóng bừng, runrun vì hoảng sợ, Linh đứng phắt dậy, mím chặt môi và tát Kiên - cái tát đầutiên sau một thời gian dài đã từng yêu anh ta đến mê muội. Nước mắt chực tràora, cô hét vào mặt Kiên: chấm dứt là chấm dứt. Điện thoại nhá sáng. Phong đangchờ cô ở ngoài cửa quán cà phê rồi. Anh đưa Linh đến quán bar của anh, dẫn côvào phòng boss, lấy cho cô một cốc hot chocolate, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cứthế trong im lặng.



    - Em cảm ơn anh. - Một lúc lâu sau, Linh ngừng khóc và lặng lẽ nói.Cô đã tựa đầu lên vai anh tự lúc nào, nước mắt cô thấm ướt cả một góc vai áo củaanh.

    - Tại sao?

    - Vì mọi thứ. Giúp em học chẳng hạn…

    - Anh nghĩ nên sửa thành “giúp em đi chơi” thì đúng hơn đấy. -Phong cười

    - … Em đang nói đến chuyện của gần ba năm trước cơ.

    - ...

    - Em cũng mới biết qua đứa bạn em hồi xưa thôi. Tại sao anh từng bímật giúp đỡ em nhiều như thế khi em mới bước chân vào cánh cổng đại học, vậy màanh không hề ra mặt, không hề nói với em dù chỉ một câu chào?

    - Em cũng vừa bảo là “bí mật giúp đỡ” đấy còn gì. Hồi đó, anh chỉmuốn làm một “vệ sĩ” đứng từ đằng xa quan sát em, vậy thôi.

    - Nhưng nếu như anh chủ động làm quen với em từ hồi đó, có lẽ…

    - Bây giờ không phải lúc để “có lẽ” và “giá như” đâu, cô gái bé nhỏạ. Việc em cần làm ngay là phải về nhà, ngủ một giấc, thật ngoan, được khôngLinh? Mình về thôi em.



    Phong dợm đứng dậy, và gần như cùng lúc, Linh nắm lấy tay anh. Côcó thể cảm thấy bàn tay ấm nóng của anh chợt run lên nhè nhẹ. Linh khẽ mỉm cười.



    ***





    Phải chăng khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mởra, nhưng ta thường nhìn quá lâu vào cánh cửa đang đóng mà không thấy được một cánh cửa khác đang mở ra chota? … Phong là một người con trai tuyệt vời. Anh có thể khiến mình vui,khiến mình tìm lại được nụ cười, cũng là người hiểu mình nhất. Một người biết lắngnghe, chia sẻ, biết cách làm người khác ấm lòng và cảm thấy an toàn khi được chởche. Một người quá hoàn hảo.. Mình biết và trân trọngtình cảm của anh, thậm chí cảm động khi thấy anh luôn cố làm chủ tình cảm vì lomình sẽ thấy khó xử. Vừa nãy, khi ngồi bên anh và khóc, trong sự im lặngđến nỗi dường như mình đã nghe được cả tiếng tim anh đang đập, mình đã nhận ramột điều gì đó. Một điều thôi thúc mình cầm lấy tay anh, để bàn tay và trái timmình có thể phán quyết…

    Perhaps love?…

    …Mà thôi, như Phongvẫn thường nói: “What will be will be”, mình sẽ cứ để mọi thứ tự nhiên như nó cầnphải thế…



    Linh gục đầu xuống ngủ thiếp đi trong tiếng nhạc “Way backinto love”. Trước đó, cô đã kịp viết nhanh một câu nói vào quyển nhật kí đặt bêncạnh bó hồng tiểu muội.

    “Yêu để mong đượcyêu lại là con người. Yêu chỉ để yêu là thiên thần.



    ***



    … Khoé mắt em ngấn nước.Đôi mắt em buồn quá, nỗi buồn khiến lòng tôi quặn thắt. Nhưng tôi không ngăn emlại. Em cần khóc. Để trút bỏ hết mọi thứ liên quan đến con người bạc bẽo kia.Trong tình yêu, em là cô gái thuỷ chung và cam chịu đến mức đáng kinh ngạc. Tôikhông biết liệu tình cảm của tôi có xứng đáng với một cô gái có tâm hồn cao quývà thánh thiện đến vậy như em không nữa. Mà thôi, đó là chuyện của tương lai. Cáigì đến sẽ đến. Còn bây giờ, được đi bên em, được đưa vai cho em khóc, thậm chí đãđược em cầm tay… với tôi, thế là mãn nguyện lắm rồi.

      Hôm nay: Fri May 17, 2024 5:36 pm