Nhà tôi nằm sâu trong con ngõ hun hút dài. Đó là một căn nhà có gác lửng, vách đã ố vàng.
Vì biết tôi thích một không gian yên tĩnh nên ba tôi đã dọn dẹp cái gác lửng đựng đồ đạc lung tung ấy để làm phòng riêng cho tôi. Những ngày đầu dọn lên gác nhỏ, tôi thích thú vô cùng vì mình cũng có được một căn phòng riêng như những bạn cùng lớp tôi. Và tôi đã bắt đầu lao vào trang trí cái “ổ” riêng của mình. Tôi lục tung những món quà được tặng bấy lâu ra và tha hồ bày biện khắp mọi góc. Căn phòng giờ đã bắt mắt hơn và thực sự có mùi “con gái”, không còn là cái nhà kho như trước nữa.
Chiều, ba đi làm về mang cho tôi quà là một tập báo cũ. Những tờ báo chi chít chữ từ thời nào. Ba nói tôi dán nó lên tường để che đi những vết ố vàng của tường nhà. Không có thứ đồ trang trí nào đẹp hơn là tri thức. Mặc dù không hài lòng mấy với việc dán một mớ giấy trắng đen lên tường, nhưng tôi lấy làm hạnh phúc hơn khi ngày nào cũng phải “gai mắt” vì cái tường lỏm chỏm vết ố. Nhưng thực sự, căn phòng không khá hơn tí nào khi phải độn lên mình tấm áo chi chít chữ như thế: trông rất kì…
Tôi đến nhà nhỏ bạn thân lấy cuốn tập. Căn phòng của nhỏ tuyệt hơn tôi nghĩ: bốn vách tường lát gạch những thiên thần rất đáng yêu, một cái giá sách nằm ngoan ngoãn bên cái máy vi tính, những con thú bông còn to hơn cả vòng tay ôm của tôi…Khẽ chạm mình vào cái nệm, êm quá…tôi chạnh lòng ra về mà buồn man mác. Tôi khóc, giọt nước mắt lăn từ từ xuống môi, mặn chát. Những giọt nước mắt này, ta ghét mi. Sao mi cứ trêu ta mãi thế-một đứa con nhà nghèo. Cả chiều hôm đó, tôi nhốt mình trên căn gác, không buồn cơm nước. Tiếng chân mẹ leo lên cầu thang, rồi mẹ hỏi chuyện tôi. Tôi đã ùa vào lòng mẹ, khóc ngon lành. Mẹ không khóc, nhưng tôi biết lòng mẹ cũng đang rỉ máu. Cái nghèo hằn lên đôi tay mẹ, chai sần.
Nhỏ bạn đến nhà tôi lấy cuốn tập. Thực lòng, tôi không muốn nó đến, tôi không muốn nó chứng kiến căn phòng bé như hạt tiêu của tôi và quá sơ sài so với sự giàu có của nó. Nhưng, nhỏ bạn cứ năn nỉ suốt, và tôi buộc dắt nhỏ về. Nó trèo lên căn gác, ngó loanh quanh và đọc từng con chữ trên những tờ báo dán tường. Mắt nó tròn xoe, lộ vẻ tò mò thích thú. Chắc có lẽ tại nó chưa bao giờ thấy một căn phòng hạt tiêu đến thế, và cả sự kì quặc nữa, một kiểu trang trí không tên. “Bạn cho tớ đến nữa nhé, tớ muốn đọc hết tất cả số báo trên tường nhà cậu. Tuy báo cũ nhưng rất hay. Tớ muốn có những bức tường giấy như thế, nhìn thật lạ và độc đáo. ” Câu nói của nó làm tôi ngỡ ngàng. Không ngờ bức tường chi chít chữ ấy lại là niềm mơ ước của một người như nhỏ-con bé nhà giàu.
Tôi bắt đầu tìm kiếm mật mã về những con chữ trên tường nhà mình ngoài những giờ học. Tôi đọc gần hết những số báo trên tường. Những tin tức đã quá lâu nhưng đều rất thú vị. Khi những con chữ đã dần đi vào từ điển bộ nhớ của mình, tôi mới hiểu được hết giá trị việc làm của ba. Những tờ báo che đi những vết ố trên tường và tri thức sẽ lấp đi chỗ hỏng trong suy nghĩ của ta. Cơn chữ làm cho căn phòng đẹp và bí ẩn hơn bởi những mật mã lạ lùng, và cái nghèo rồi sẽ được tri thức mã hóa.
Theo mực tím
Vì biết tôi thích một không gian yên tĩnh nên ba tôi đã dọn dẹp cái gác lửng đựng đồ đạc lung tung ấy để làm phòng riêng cho tôi. Những ngày đầu dọn lên gác nhỏ, tôi thích thú vô cùng vì mình cũng có được một căn phòng riêng như những bạn cùng lớp tôi. Và tôi đã bắt đầu lao vào trang trí cái “ổ” riêng của mình. Tôi lục tung những món quà được tặng bấy lâu ra và tha hồ bày biện khắp mọi góc. Căn phòng giờ đã bắt mắt hơn và thực sự có mùi “con gái”, không còn là cái nhà kho như trước nữa.
Chiều, ba đi làm về mang cho tôi quà là một tập báo cũ. Những tờ báo chi chít chữ từ thời nào. Ba nói tôi dán nó lên tường để che đi những vết ố vàng của tường nhà. Không có thứ đồ trang trí nào đẹp hơn là tri thức. Mặc dù không hài lòng mấy với việc dán một mớ giấy trắng đen lên tường, nhưng tôi lấy làm hạnh phúc hơn khi ngày nào cũng phải “gai mắt” vì cái tường lỏm chỏm vết ố. Nhưng thực sự, căn phòng không khá hơn tí nào khi phải độn lên mình tấm áo chi chít chữ như thế: trông rất kì…
Tôi đến nhà nhỏ bạn thân lấy cuốn tập. Căn phòng của nhỏ tuyệt hơn tôi nghĩ: bốn vách tường lát gạch những thiên thần rất đáng yêu, một cái giá sách nằm ngoan ngoãn bên cái máy vi tính, những con thú bông còn to hơn cả vòng tay ôm của tôi…Khẽ chạm mình vào cái nệm, êm quá…tôi chạnh lòng ra về mà buồn man mác. Tôi khóc, giọt nước mắt lăn từ từ xuống môi, mặn chát. Những giọt nước mắt này, ta ghét mi. Sao mi cứ trêu ta mãi thế-một đứa con nhà nghèo. Cả chiều hôm đó, tôi nhốt mình trên căn gác, không buồn cơm nước. Tiếng chân mẹ leo lên cầu thang, rồi mẹ hỏi chuyện tôi. Tôi đã ùa vào lòng mẹ, khóc ngon lành. Mẹ không khóc, nhưng tôi biết lòng mẹ cũng đang rỉ máu. Cái nghèo hằn lên đôi tay mẹ, chai sần.
Nhỏ bạn đến nhà tôi lấy cuốn tập. Thực lòng, tôi không muốn nó đến, tôi không muốn nó chứng kiến căn phòng bé như hạt tiêu của tôi và quá sơ sài so với sự giàu có của nó. Nhưng, nhỏ bạn cứ năn nỉ suốt, và tôi buộc dắt nhỏ về. Nó trèo lên căn gác, ngó loanh quanh và đọc từng con chữ trên những tờ báo dán tường. Mắt nó tròn xoe, lộ vẻ tò mò thích thú. Chắc có lẽ tại nó chưa bao giờ thấy một căn phòng hạt tiêu đến thế, và cả sự kì quặc nữa, một kiểu trang trí không tên. “Bạn cho tớ đến nữa nhé, tớ muốn đọc hết tất cả số báo trên tường nhà cậu. Tuy báo cũ nhưng rất hay. Tớ muốn có những bức tường giấy như thế, nhìn thật lạ và độc đáo. ” Câu nói của nó làm tôi ngỡ ngàng. Không ngờ bức tường chi chít chữ ấy lại là niềm mơ ước của một người như nhỏ-con bé nhà giàu.
Tôi bắt đầu tìm kiếm mật mã về những con chữ trên tường nhà mình ngoài những giờ học. Tôi đọc gần hết những số báo trên tường. Những tin tức đã quá lâu nhưng đều rất thú vị. Khi những con chữ đã dần đi vào từ điển bộ nhớ của mình, tôi mới hiểu được hết giá trị việc làm của ba. Những tờ báo che đi những vết ố trên tường và tri thức sẽ lấp đi chỗ hỏng trong suy nghĩ của ta. Cơn chữ làm cho căn phòng đẹp và bí ẩn hơn bởi những mật mã lạ lùng, và cái nghèo rồi sẽ được tri thức mã hóa.
Theo mực tím